truyện ma hà nội

Ăn Ở Hà Nội - Đỗ Duy Ngọc. Hà Nội có nhiều món ngon, chuyện ấy ít người cãi. Nhưng món ăn ngon Hà Nội tập trung ở Phố cổ, mà nhà ở Phố cồ thì bé tẻo teo, thế nên hàng quán bày bán đầy vỉa hè, muốn ăn thì ngồi ngay đường đi, ghế thấp lè tè, toàn ghế nhựa Đền nằm trên địa bàn phường Cầu Giấy, Ba Đình, Hà Nội. Truyền thuyết kể lại rằng thần vốn là một vị Thiên sứ xuống đầu thai làm con của nàng phi thứ bảy của vua Lý Thái Tông, được vua rất yêu quý đặt tên là Linh Lang. Khi đất nước có giặc, Linh Lang nhỏ vươn mình bỗng trở thành một dũng sĩ cưỡi voi ra trận, đánh tan quân xâm lược. Chả cốm - Hương vị mùa thu Hà Nội. 13/10/2022 09:54. Hà Nội vốn có 2 vụ cốm, vào cuối xuân và vào mùa thu. Song, mùa thu mới là chính vụ nên cốm ngon hơn hẳn. Đây cũng là thời điểm nhiều món ăn từ cốm được chế biến, trong đó có chả cốm - một món ăn gói trọn Thăng Long- Đông Đô - Hà Nội là trái tim thiêng liêng ngàn năm của cả nước. Là người Việt Nam, không ai không kính, không yêu, không tự hào về Thăng Long- Đông Đô - Hà Nội . Với người cầm bút, chuyên hay không chuyên, Thăng Long- Đông Đô - Hà Nội đã trở thành đề tài, trở thành nguồn cảm hứng lớn lao, bất tận. Đọc Chương 68: Em Đồng Ý! của truyện Thần Giữ Của Ban Duyên thuộc thể loại Huyền Huyễn do tác giả Nam Ngủ Yên xuất bản tại vtruyen.com. Thể loại {{name}} Tại sao Hà An lại đọc được nhật ký của tôi? Ấy là vì khi tôi sống ở Hà Nội còn Hà An vẫn học ở quê, cô Site De Rencontre Totalement Gratuit A 100. "Các bác ở Hà Nội thì cũng biết khu Đê La Thành rồi đúng không sao lại gọi là Đê La Thành thì e xin kể qua cho các bác nghe. Ngày xưa nó là con đê để ngăn lũ từ sông Hồng,và hàng năm có đến hàng chục,hàng trăm vụ chết đuối,xác trôi dạt vào bờ,người dân thấy vậy lên thường chôn cất ở quanh giờ phố xá tấp nập rồi quanh khu này có rất nhiều chuyện kỳ hôm nay e xin kể qua 1 số chuyện ở khu trọ e đang ở,và chính e là người trực tiếp trải qua. Phần 1 BÓNG ĐÈ Đó là 1 buổi chiều tháng 6,sau khi đã xuống Hà Nội được 2 tháng,tôi tìm được 1 công việc làm sắt và 1 căn nhà trọ để thuê ở khu Đê La phòng trọ nằm sâu trong 1 cái ngõ nhà 3 tầng,tầng 1 cho thuê bán hàng 2 là nhà chủ,và tầng 3 thì cũng là phòng của tôi .bước vào phòng tôi đặt túi đồ xuống,cái mùi phòng lâu không có người ở thật khó chịu,tôi sắn tay áo lên và dọn phòng bé tẹo mà dọn xong cũng mệt phờ người,cũng đã tầm gần tối rồi định bụng nằm 1 lúc rồi đi kiếm cái gì đó bỏ lưng xuống chiếc giường tôi thiếp đi,trong cơn mê tôi mơ thấy có dáng 1 người đàn ông cao to, mặt nhìn ko rõ, quần xắn đầu gối, áo thụng thụng, đội mũ tai bèo, tay cầm đòn gánh, cứ đi đi lại lại giữa phòng,mỗi lần tôi định ú ú ớ ớ thì người đàn ông đó quay ra gừ lên 1 cái rồi vụt cái đòn gánh vào lòng bàn chân xung quanh mọi thứ vẫn bình thường nhưng nó cứ ảo ảo thật thật,ngó ra phía cửa thì tôi nghe rõ có tiếng bước chân lên cầu thang cầu thang gỗ nên dù có đi chân đất bước thật nhẹ thì thằng nào tai thính vẫn nghe được loáng thoáng .Cầu thang từ tầng 2 lên tầng 3 có chục bậc mà sao nó bước lâu dã man,tôi cứ căng mắt chờ mà không thấy ai đàn ông khi nãy thì cứ đi xung quanh phòng,miêng tôi như cứng lại,không thể la hét được,rồi bỗng dưng người đàn ông đó đến gần tôi,tát tôi 1 cái,thật sự lâu lắm rồi mới ăn 1 phát tát đau chảy nước mắt như tôi giật giật cố gắng vùng vẫy, mắt chảy nước mắt, miệng há ra mà méo kêu được, cứ nhìn lên trần nhà trong vô theo người đó tát tôi thêm 2 cái, nhảy lên ngồi trên người tôi, đấm 1 con rõ đau vào ngực trái, xong đấm đá túi bụi vào ngực vào giác người đó rất nặng lúc đó tôi như tắt thở vậy Thấy tôi k động tĩnh, nó quay ra véo ngón chân cái bên trái của tôi, nó xoay như tháo ốc, rút cả ngón chân thề tôi cảm nhận rõ khi nó rút đứt ngón chân cái của tôi,cảm giác đau điếng lúc đó có tiếng bà chủ nhà gọi tôi xuống để làm gì đó thì tôi giật mình ngồi dậy,mồ hôi nhễ nhại Tôi ngồi trên giường,đèn vẫn còn sáng, ko có ai cả, cửa vẫn còn thứ im lặng đến như hoàn hồn đứng lên đi rít hơi thuốc thì bàn chân tôi,nhất là cái ngón chân và lồng ngực đau đúng như có người vừa đánh và rút chân mình vậy..sau hôm đó có rất nhiều chuyện nữa sảy ra .xin kể vào Phần 2 Hiện Tượng Quái Lạ Buổi tối hôm đó,tôi nằm suy nghĩ về những gì mình đã gặp lúc tối,người đàn ông đội cái mũ tai bèo,tay cầm đòn gánh là ai ???,hàng ngàn,hàng vạn câu hỏi trong đầu thôi cũng muộn rồi đi kiếm cái gì lót dạ xuống chợ Nguyễn Phúc Lai chắc các bạn ở Đê La Thành gần Đại Học Văn Hóa thì cũng không lạ gì cái chợ này .lúc đó tầm vào 1 hàng bán bún,gọi 1 bát bún vừa ăn tôi vừa nghĩ xem tối nay có nên về ngủ đụ má không ngủ ở đấy thì tôi biết ngủ ở đâu đêm nay đây,đánh liều uống xong xuôi đi về cũng đã gần 21h,tôi mở cánh cửa mà trong lòng đầy ắp lo 1 thì là hàng ăn,người ta chỉ bán đến trưa rồi nghỉ,mà hôm nay 2 ông bà chủ nhà cũng đi đâu mà giờ chưa thấy về,nhìn căn nhà tối om từ tầng 1 đến tầng có duy nhất ánh điện yếu ớt hắt ra từ cửa sổ phòng đi vào mở đèn cầu thang và từ từ bước lên đến tầng 3 tôi định mở cửa vào phòng . .nhưng tự nhiên có 1 tiếng động ở căn phòng đối diện phòng giật mình chợt nhớ ra ông bà chủ nhà bảo căn phòng đó không có người ở và dùng để làm phòng tiếng động tôi giật bắn mình,nhưng có lẽ nào lại là trộm không .nhưng chợt nhận ra đây là tầng 3 thì trộm nào mà leo vào cứ chắc cú vậy,đằng nào nó cũng là cái phòng thờ thôi mà,mở cửa ra ngó cái xem bước đến gần .tiếng động ngày càng lớn,như có người đang lục lọi đồ gì trong đó hết can đảm tôi mở cửa động liền biến lần mò cái công tắc điện và bật giữa là 1 cái ban thờ thật là lớn,nhưng điều đặc biệt là nó chỉ có duy nhất 1 tấm ảnh của 1 cô gái trung tuổi và 1 cái đĩa bày hoa quả,trên cái đĩa đấy đặt 1 cái khăn lụa màu tím,tôi thắc mắc là tại sao lại không có bát hương .nhưng thôi đó là ban thờ nhà người ta,người ta thích đặt cái gì hay làm cái gì thì kệ,không phải việc của mình,may mà không phải là trộm .đột nhiên tôi có cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm vào mình từ đằng sau vậy,tôi quay lại thì đó là ông D chủ nhà và bên cạnh ông ấy là 1 cô lạ ông ấy về lúc nào mà mình không biết nhỉ ông ấy hỏi tôi “ mày làm gì ở đây ? “ tôi liền giải thích “ Nãy cháu thấy có động,tưởng trộm lên cháu sang ngó xem,chứ không có ý gì đâu ạ,mà bác về khi nào thế ,cô này là cháu bác ạ” .thấy nét mặt ông ấy có chút không vừa ý lên tôi xin lỗi thêm lần nữa rồi rút về phòng thật đầu tôi nghĩ ông này có phải ma không mà đi về đến 1 tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy .tôi không để ý đến nữa liền máy ra chơi vài ván Liên cửa sắt mở ra .lúc đó là khoảng 22h15,bà V vợ ông D gọi tôi xuống “ Đạt ơi,xuống đây tao bảo” .tôi liền vứt máy ở đó chạy xuống thì bà ấy quát tôi “làm gì ở trong nhà mà sao đèn điện bật hết lên thế này” tôi trả lời “ Ơ nãy cháu tưởng bác D ở dưới nhà cơ mà ạ “. “ Mày có bị làm sao không đấy,tao với ông ấy vừa mới về,chứ làm gì có ai ở nhà này ngoài mày đâu,tao nhắc nhở lần đầu đấy,lần sau mà như này tao đuổi thẳng cổ”.như 1 gáo nước lạnh hắt vào mặt tôi vậy trong đầu tôi lại rối bời .CÁI ÔNG D LÚC NÃY LÀ SAO? CÁI CÔ GÁI ĐỨNG CẠNH ÔNG ẤY LÀ AI ?.bình tĩnh lại thì tôi nhớ ra cô gái đấy chính là cô gái trong tấm ảnh thờ .mới chuyển đến còn chưa chọn vẹn 1 ngày mà sao lại lắm chuyện kì lạ sảy ra quá như người mất hồn,chạy thật nhanh lên phòng,cắm tai nghe và nghe cố nhắm mắt nhưng hình ảnh của ông D và cô gái lúc nào cũng hiện ra trong đầu tôi thiếp đi lúc nào không hay. Tôi giật mình tỉnh dậy nhìn điện thoại lúc này là 2h42,tiếng đàn nhị trong đêm nghe rõ mồm một,tôi tự nhủ trong đầu “ mẹ!thằng nào đêm hôm dở hơi còn đàn ca sáo nhị gì không biết”.lần mò ra nhà vệ sinh thì lại tiếng đàn lại rõ hơn,và còn hơn nữa là nó phát ra trong cái căn phòng thờ đối diện với phòng dí sát tai vào cửa thì lại không nghe thấy gì định quay lưng đi thì đôi chân tôi tê cứng,không nhúc nhích tháng 6 mà người tôi lạnh toát,tôi gắng lấy hết sức bình sinh để bước về phía phòng tôi,nhưng không thể,như có 1 sức mạnh vô hình nào đó kéo chân tôi tôi nhìn thấy 3 người ,mặc áo lính tay cầm súng đi từ phòng tôi bước ra cầu thang để xuống tầng 2,người nào người lấy máu me be bét,mặt trắng ởn,tiếp ngay sau là 1 bà cụ,đội 1 cái nón rách,tay xách cái làn màu đỏ,1 người đàn ông đội cái mũ cối,cầm theo đó là cây đàn nhị mục biệt là người nào người lấy bụng cũng to như chết trôi gắng bước đi nhưng không được,đôi chân tôi như bị trôn ở đây vậy,5 người họ cứ đi từ từ xuống đến giữa cầu thang nối liền tầng 3 với tầng 2 thì biến lẩm nhẩm trong đầu”con mới đến ở,có điều gì sai mong các người tha thứ,xin đừng trêu con nữa” .lẩm nhẩm 1 lúc thì chân tôi bình thường,tôi chạy thật nhanh vào phòng,chùm chăn kín đầu…đêm đó tôi không ngủ Phần 3 Phần cuối Đêm Cuối - Chuyển Nhà Tôi bước xuống cầu thang trong sự mệt mỏi và hoang mang,có lẽ nào căn nhà này lại nhiều vong linh như đến tầng 1 cô bán bún hỏi tôi “cháu không ngủ hay sao mắt thâm cuồng,người ngợm như người mất hồn vậy”.Tôi ngồi xuống,gọi 1 bát bún và kể lại cho cô ấy nghe câu chuyện tôi gặp đêm qua,thì nghe cô ấy kể lại như sau Ngày xưa nhà chủ này 2 ông bà gốc người Nam Định,lên Hà Nội vào những năm lên thì đi đổ buôn hàng quần áo,xong sau đó có ít vốn thì quay sang chuyển làm nghề ĐỒ TỂ giết mổ lợn .từ khi làm nghề ĐỒ TỂ thì làm ăn phất lắm,năm 1996 thì sinh 1 cô con gái,sau đó tầm 2 năm thì mua mảnh đất này,quanh cái khu này ngày xưa là cái đoạn người ta hay chôn xác người chết đuối,nhưng do càng ngày càng nhiều người đổ về cái mảnh đất này lên họ sẵn sàng san bằng cái nghĩa trang để làm thành nhà ở,mua mảnh đất này xong,xây nhà các thứ thì lúc đó gia đình nhà ông bà chủ cũng dư giả rồi nên không làm nghề kia nữa mà mở cửa hàng bán hàng sắt ở ngay trên đầu đường,còn căn nhà này là để ở,cách đây 2 năm lúc đó cô con gái tầm 17-18 tuổi thì đột nhiên sau 1 lần bị ốm thì trở lên dại dại điên điên,đêm hôm toàn ngồi ở trong phòng trên tầng 3 nói chuyện 1 mình phòng đấy chính là cái phòng thờ đó các bác .ban ngày vẫn bình thường,nhưng cứ đến tầm nửa đêm là lại nói chuyện 1 mình rồi cười khanh khách trong phòng,mà không hiểu sao đi đâu nhặt được cái khăn màu tím,cứ giữ khư khư như giữ vàng vậy,ai động vào thì gào thét,cắn xé không cho họ động vào,kể cả ông bà chủ nhà cũng bất đi chạy chưa khắp nơi,đi bệnh viện này bệnh viện kia,thầy lớn thầy nhỏ đủ cả nhưng ai cũng lắc đầu bất lực,có lần có ông thầy gì ở Yên Bái xuống làm lễ 3 ngày 3 đêm rồi cũng lắc đầu bỏ vào năm ngoái cô gái ấy treo cổ trong phòng,sáng bà chủ lên đưa đồ ăn sáng thì thấy cô gái ấy chết từ lúc nào rồi,mà lúc chết cô gái ấy còn cầm theo cái khăn màu tím kia không lúc đưa cô gái ấy vào quan tài còn có 1 đàn bướm đen bay vào náo loạn hết cả nhà lên cơ. Nghe xong cô bán bún kể mà tôi tái xanh mặt kể tiếp cho cô nghe về 5 người đêm qua tôi gặp thì cô ấy nói,căn nhà này đất nghịch lắm,ngày xưa nhiều người thuê trọ ở tầng 3 cũng gặp,người thì vừa chuyển tới đã đi luôn trong ngày hôm sau,người thì ở được 1 tuần rồi cũng vứt cả đồ ở đấy mà bán bún còn kể nọ cô còn ngủ lại ở đây để chuẩn bị đồ thì đêm ngủ còn nhìn thấy cả 1 đoàn người đi qua đi lại ở giữa nhà,người nào người lấy khuân mặt dị hợm,đặc điểm là bụng ai cũng to từ đó ngày nào cô cũng phải cúng bái và xin họ không trêu thì mới làm ăn yên ổn,nhưng từ đó cô không dám ngủ ở đây nữa,và thường mở hàng ăn và lúc 6h sáng chứ không dám đến lẽ ngày xưa ông bà chủ nhà làm ĐỒ TỂ nên bây giờ nó vận vào con gái ông bà ấy. Ngồi nói chuyện về căn nhà này với cô bán bún mà nhìn đồng hồ cũng đã gần 11h,tôi ra 1 quán nước ở đầu đường,rút máy gọi kể cho mẹ tôi về chuyện hôm qua và những gì cô bán bún vừa tôi nói là lên tìm 1 căn nhà mới để thuê và tìm ở khu khác đừng lên ở khu này bà có dặn thêm là chiều nay mua 1 ít đồ về đi sang phòng thờ kia thắp hương và xin cô gái ấy lẫn các linh hồn ở đây đừng trêu tôi dạ dạ vâng vâng cho qua chứ bây giờ đến bố tôi cũng chả dám vác xác lên tầng 3,chưa huống hồ gì còn vào đấy thắp hương đến trưa tôi kiếm 1 quán nét vào chơi vài trận Liên Minh cho đỡ phải về nhà… 18h tối,cái bụng tôi nó biểu tình,tôi ngồi chơi “QUẤN” quá quên cả giờ lủi thủi xuống phía chợ Nguyễn Phúc Lai làm xuất cơm,vừa ăn tôi vừa phân vân có lên về phòng không hay thuê khách sạn ngủ cho qua đêm nay rồi mai về lấy đồ,đến đây nhìn vào ví cũng chỉ còn vỏn vẹn hơn mà ngủ khách sạn thì đúng là sang trảnh quá .thôi đành liều mình nốt lần này vậy,đằng nào mai mình cũng xin rút,chứ ở đây như này không bị điên thì cũng bị họ trêu cho sợ mà đến cổng căn nhà đấy,đôi chân tôi như không muốn bước vào vậy,vừa sợ,và vừa lo vì tôi lỡ quên béng mất lời mẹ tôi đi từ từ và cẩn thận,đến tầng 3 tôi chạy thật nhanh vào phòng,cắm tai nghe,bật nhạc max volume và tự dưng cơn buồn ngủ ập đến,tôi chìm mình vào giấc ngủ. 3h sáng,đúng 3h sáng,tiếng đàn nhị lại ngân lên nghe lão ruột,mặt tôi xanh lại như tàu lá chuối,liệu cái cảnh tượng đêm qua có diễn ra nữa không vậy ? .bỗng nhiên tiếng đàn biến mất,thay vào đó là tiếng dép lẹt xẹt,kèm theo tiếng cười đùa của trẻ con bên ngoài cửa phòng tôi,có pha lẫn chút tiếng tây tiếng tàu gì đó tôi nghe không rõ,sống lưng tôi lạnh toát,đột nhiên cánh cửa bật ra mà rõ ràng tôi đã cài then cửa đàng hoàng ,tôi nhìn thấy cô gái hôm qua,ánh mắt cô ta sâu hoắm lại,khuân mặt trắng bệch,và kinh khủng hơn là đằng sau cô ta là 1 hàng người,ai đấy bụng cũng to đùng,có nhiều vết rạn như sắp bục ra vậy,cô ta chỉ thẳng tay vào mặt tôi,khuân mặt giận sợ hãi chỉ biết trùm chăn kín đầu,mặc kệ mọi thứ xung cứ ngồi như thế đến khi nghe thấy tiếng cô bán bún mở cửa sắt,biết rằng lúc này đã sáng rồi,tôi bỏ chăn ra,lao ra ngoài như tên lửa,tôi cứ lao như thế đến khi xuống tầng 1,tôi ngồi bệt ra giữa sân,cô bán bún nhìn tôi và như đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với tôi,cô đưa cho tôi cốc nước ấm và bảo tôi là “Có lẽ cháu cũng giống như mấy người trước thôi,cháu lên chuyển đi đi” .ngay sáng hôm đấy tôi gọi điện cho mẹ và chuyển đồ ra khách sạn để tìm căn phòng trọ thứ ở đây thật đáng sợ. . Trên đây là câu chuyện về lúc e thuê trọ ở khu Đê La Thành .Có thêm bớt 1 chút nhưng thật sự căn nhà đấy có rất nhiều điều kinh giờ cô bán bún đã chuyển đi,căn nhà đó không ai thuê,và cũng đang rao bán,mấy bạn đừng hỏi mình về địa chỉ nhé,mình k tiết lộ đâu tại người ta đang rao bán nhà,mình làm thế lại không hay .Chuyện của em chính chủ,không coppy không edit lại từ đâu cả .các bác coppy nhớ ghi nguồn ạ Nguồn Phòng Bắt Ma - BEATVN Credit Lê Đức Đạt Câu chuyện ko biết nên bắt đầu như thế nào nữa… Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi tôi rời xa cái vùng thôn quê hẻo lánh để lên sống tại mảnh đất thủ đô hoa lệ. Trên thủ đô Hà Nội, tôi không hề có một người thân thích, không có nổi 1 miếng đất nhỏ để làm nhà ở nhưng khao khát và mơ ước đc sống và làm việc ở thủ đô cùng với mong ước đc làm giàu giống như bao người dân quê nghèo đã thôi thúc và tăng thêm quyết tâm cho tôi. Đặt chân đến Hà Nội với vỏn vẹn 5 triệu đồng trong người cùng vài bộ quần áo dã cũ, tôi choáng ngợp trước vẻ đẹp hào nhoáng, vẻ đẹp kiêu sa và lung linh của một thành phố lớn với những tòa nhà cao chọc trời và cả dòng người tấp nập nhũng ô tô những xe máy khiến cho tôi càng hào hứng và thêm khát khao một ngày nào đó mình cũng sẽ đc ở trong những ngôi nhà to kia, đc đi trên những chiếc ô tô bóng loáng. Nhưng ước mơ cũng là ước mơ, tôi phải quay về với thực tại. Việc đầu tiên tôi phải làm là đi tìm chỗ để ở đã rồi tìm một công viẹc để kiếm sống. Lên đến thủ dô tôi mới biết cái gì cũng đắt đỏ và số tiền 5 triệu đồng tôi mang theo là một con số quá ít ỏi. Những ngày đầu tôi phải ăn thật dè xẻn và ngủ ở ngoài lề đường hay mái hiên hay kể cả là gầm cầu để tiết kiệm từng đồng tiền ít ỏi. Nhưng có lẽ mọi việc không thể lường trước đc, một ngày đẹp trời tôi đã bị móc túi mất hết số tiền dành dụm ở quê trong khi đi xe buýt… Dường như tuyệt vọng, bây giờ đến tiền về quê còn ko có thì biết làm thê nào… Nhưng trời không tuyệt đường người, may mắn cho tôi là trời cho tôi gặp Nam – một người bạn cùng quê đã lên Hà Nội trước tôi vài năm – và cậu ta rủ tôi về ở trọ cùng cho vui… Tất nhiên là chết đuối lại nắm đc cọc, tôi vui vẻ đồng ý mà không biết cuộc đời tôi từ đây rẻ theo một hướng khác… Và mọi chuyện bắt đầu…. Sau khi tìm đc chỗ ở là về ở chung phòng với thằng bạn thì tôi cũng bắt đầu đi xin việc, nhưng trước hết xin nói qua với các bạn về nơi tôi sẽ và đã đến ở. Nhà trọ mà nói đúng hơn là phòng trọ của Nam là một phòng trọ nhỏ rộng khoảng 25m vuông, nhà vệ sinh khép kín cùng với một gác lửng, bên cạnh còn có 4 gian như thế nữa cùng với một khoảng sân vườn rộng rãi và thoáng mát. Trong phòng có kê một chiếc giường đôi và một chiếc bàn, trên đó có 1 cái tv nhỏ khoảng 19 inch và canh đó có 1 cái tủ đứng đựng quần áo… Tôi về ở cùng Nam đc 3 4 ngày thì bắt đầu đi tìm việc làm và tôi cũng đi làm rửa xe cho một quán rửa xe máy ở gần nhà đc vài tháng thì tôi xin học nghề sửa chửa điện thoại di động ở một cửa hàng trên đường Tuệ Tĩnh. Trong thời gian đó, Nam cũng đã có người yêu. Người yêu Nam là Nhung, một cô gái quê Nam Định, Nhung xinh và hiền dịu, ở cô ấy toát ra một vẻ đẹp của một cô gái miền quê hiền lành ngây thơ. Yêu nhau đc 3 4 tháng, cũng đã có vài lần Nam đưa Nhung về nhà ở quê chơi. Chưa bào giờ tôi thấy 2 đứa cãi nhau hay to tiếng, tưởng chừng như bạn mình tìm đc hạnh phúc bên một người con gái xứng đáng nên tôi cũng mừng cho chúng nó. Rồi đến một hôm, Nam buồn rầu nói với tôi – Long ơi, tao với Nhung vừa cãi nhau mày ạ… Tôi thấy ngạc nhiên và hỏi lại – Sao lại cãi nhau ? Mày với cái Nhung á ? Hai đứa mày đang vui vẻ lắm mà, sao lại cãi nhau ? Tôi hỏi dồn dập một lúc mấy câu liền nhưng Nam không trả lời mà chỉ ngồi buồn và nó uống rượu, Chưa bao giờ thấy nó uống rượu và đây là lần đầu tiên tôi thấy nó uống nhiều như thế. Nó tu hết một hơi rồi nước mắt nó lăn dài trên má và bảo với tôi – Tao tính sẽ cưới Nhung và cũng để dành đc 1 số tiền để định làm đám cưới nhưng chắc có lẽ Nhung bỏ tao mất thôi ! Rồi nó lại khóc và tu rượu nư nước lã, tôi thấy thằng bạn mình như vậy mà ko biết nói gì hơn. Nó nằm lăn ra ngủ và rồi nó tự nhốt mình trong nhà 3 ngày liền, toi có làm đủ mọi cách cũng ko thể thay đổi đc tình hình thì đến ngày thứ 4 tôi đi làm về thì thấy mặt nó tươi như hoa và chạy ra nó bảo – Tối nay mà ko đc đi đâu đấu đấy, tối nay Nhung sang nấu ăn nên mày phải ở nhà ăn cơm với bọn tao ! Tôi chả hiểu chuyện gì nhưng thấy bạn mình vui vẻ trở lại tôi cũng vui lây nhưng tôi từ chối lời mời của nó – Tối nay thì ko đc rồi, chiều nay đi học về tao ohải đi có chút chuyện 2 3 hôm rồi tao mới về xong tao về quê luôn, 1 tuần sau tao mới lên mày ạ. Thế nên cho tao xin lỗi nhé. Nam cố nài nỉ tôi tối nay ở nhà ăn bữa cơm rồi đi nhưng không được nên nó buồn buồn đi vào trong nhà. Tôi theo vào và bảo nó – Thôi đc rồi tối nay tao cố gắng về qua 1 chút rồi tao đi, tao nói trc là tao ko ngồi lâu đc đâu đấy. Nó cười hớn hở gật đầu. Tôi lấy bước ra cửa để đi học và thầm nghĩ ” đúng là tình yêu thật kỳ diệu, nó có thể biến 1 thằng đàn ông to như bò mộng thế kia thành 1 đứa trẻ con thì tài thật đấy”. Tối hôm đó vừa về đến nhà thì thấy Nhung và Nam 2 đứa đang vui vẻ dọn mâm cơm cùng với một vài người bạn cùng xóm cũng sang ăn chung nên bữa ăn rất vui. ăn đc một kúc thì tôi ohải đi có công chuyện và 12h đêm tôi mới về đến phòng trọ. Về đến nơi tôi thấy còn mỗi mình Nam ngồi trên giường, cả phòng trọ tối om. Tôi bảo – Nam đấy à, sao ko bật cái đèn lên cho sáng mày ? Nó im lặng ko trả lời, tôi nghĩ là nó say nên ko hỏi nữa mà bật đèn đi về phía tủ quần áo định mở ra thì Nam ra cản lại – Mày đừng mở tủ, tao biết mày mai về quê nên tao lấy sẵn quần áo của mày cho vào va ly rồi, đi ngủ sớm đi mai còn về quê sớm.. Hề hề… Mày thấy bạn mày có tốt ko ? Toi thấy nó có vẻ say nên cũng cười và nói – Rồi rồi tốt, ông là bạn tốt nhất của tôi rồi. Thôi ông bạn tốt say rồi đi ngủ đi cho tôi nhờ đừng phá tôi để mai tôi còn về quê sớm. Nó cười hề hề rồi lăn ra ngủ. Tôi định mở tủ để kiểm tra lại xem còn thiếu gì không nhưng mà thằng bạn cứ cản và không cho mở nên tôi cũng chiều ý nó, tôi kiểm tra lại cái va li đựng quần áo thì thấy đầy đủ rồi nên đi ngủ luôn và sáng mai tôi về quê sớm. 1 tuần sau tôi lại ra Hà Nội sau khi làm xong mọi việc ở quê. Ra đến phòng trọ thì không thấy Nam đâu mà cửa phòng khóa kín. Tôi hỏi khắp mọi người thì thấy bảo là Nam và Nhung có cãi nhau to lắm và Nam chuyển đi rồi. Tôi đến gặp chủ nhà thì đúng là Nam đã trả phòng trọ và đi ngay sau hôm tôi về quê 2 ngày rồi. Tôi đề nghị bà chủ cho thuê lại gian phòng đó để ở vì do đã ở quen nhà ko muốn đi nơi khác và cũng vì gần nơi mình đang học việc nên cũng tiện đi học. Tôi nhận chìa khóa phòng và vào phòng thì thấy trong phòng không còn gì ngoài chiếc giường vẫn nằm đó. Tôi đi mua mọt chiếc tủ bạt để treo quần áo và mua thêm 1 ít đồ dùng lặt vặt như bếp và bát đũa để nấu ăn rồi cuộc sống của tôi lại trở về như bình thường ngoại trừ một điều là ban đêm tôi hay nghe tiếng ai đó gõ vào 1 vật gì đó như bằng gỗ vậy… Nghĩ rằng do bình thường có thằng Nam nó hay ồn ào giờ vắng vẻ quá nên tôi tưởng tượng ta vậy thôi. Nhưng đêm hôm đó tôi đang ngủ thì có tiếng gõ cửa, Tôi chạy ra mở cửa thì ko thấy ai. Nghĩ trẻ con hàng xóm nghịch ngợm nên lại vào ngủ tiếp… Thiếp đi đc 1 lúc thì “Cộc…cộc…cộc…” Ba tiếng gõ đều đặn lại vang lên như lúc nãy, lần này tôi chạy ra mở cửa nhưng không có ai. Tôi nói to lên cho ai đó đang chọc phá tôi có thể nghe thấy đc – Đêm hôm rồi có để yên cho người khác ngủ ko, hết trò rồi hay sao mà phá cửa nhà ngta lúc đêm hôm thế ? thích chết ko hả ? Không có ai trả lời, tôi quay vào vừa đóng sập cửa lại và đi đến bên giường thì “Cộc…cộc…cộc…” lại là cái tiếng gõ cửa y hệt như lần trc… Tôi tức điên lên chạy ra mở cửa và lần này tôi giật mình ngã ngửa về phía sau khi nhìn thấy một người con gái tóc dài ngang vai rủ xuống che kín mặt, ng đó mặc nguyên 1 bộ đồ trắng tinh đang đứng ngay trước cửa và nhìn chằm chằm vào mình… Tôi ú ớ vài tiếng thì người đó cất tiếng cười sặc sụa – Hahaahhaha… Thằng này già đầu mà còn nhát chết ha ha ha Tôi ngẩn người ra thì hóa ra là Nam… Tôi không nói lên lời và nó đi thẳng vào nhà. Vào đến nhà không đợi tôi nói gì nó thao thao bất tuyệt – Sau 2 hôm mày về quê, tao với Nhung cãi nhau to lắm, bây giờ Nhung nó bỏ tao đi mãi mãi rồi, vĩnh viện ko bao giờ tao với Nhung gặp lại nhau đc nữa, tao cũng đi sau hôm đấy tao cũng ko ở đây nữa. Cũng nhớ mày lắm nhưng mà ko gặp đc. Mãi bây giờ mày mới ra mà giờ tao mới về gặp mày đc. Tôi hỏi nó – Thế giờ mày ở đâu và làm gì rồi. Chuyển về đây ở với tao. Nó im lặng hồi lâu rồi bảo – Tao ở xa lắm, mà tao cũng ko về đc đâu, tao còn vướng công việc mà… Nghe nó nói vậy cũng ko biết làm sao, tôi an ủi – Thôi thì chuyện qua rồi, ko có em này kiếm em khác, thiếu gì ng con gái tốt, mà mày ko về cũng ko sao, thỉnh thoảng anh em mình lại gặp nhau là đc. Nó mỉm cười và nói có việc giờ phải về rồi. Tôi tạm biệt nó và đi ngủ. Đêm hôm đó không còn tiếng gõ như mọi đêm nữa nên tôi ngủ ngon đến sang hôm sau. Cuộc sống của tôi lại trở lên bình lặng như mọi ngày thì đến một hôm tôi gặp Nhung trên đường. Nhũng cũng thấy tôi và quay đầu bỏ chạy. Tôi đuổi theo nhưng đc một đoạn thì mất dấu. Mấy ngày sau tôi thường hay đi qua đó và rồi tôi cũng lại gặp Nhung một lần nữa, Nhung giờ khác xưa nhiều rồi, không còn vẻ ngây thơ trong sáng như trước mà thay vào đó là mẹ đẹp sắc lạnh, sành điệu và thời thượng. Gặp tôi Nhung lại tranh mặt và tôi đi đến gần hỏi thì Nhung vờ như không quen. Tôi thất vọng lắm và về nhà. Đêm hôm đó ko ngủ đc, nằm thao thức cho đến khi thiếp đi thì lại có tiếng gõ cửa. Lần này tôi mở ra thì ko có ai, đến lần thứ 3 cũng ko có ai, tôi bực mình quát ầm lên – Đứa nào thích chết đấy ? Có giỏi thì ra mặt đi ? Đứng một lúc ko thấy ai, tôi quay vào nhà. Lúc này trong phòng tôi đột nhiên lạnh lạ thường, tôi có cảm giác căn phòng hôm nay âm u hơn mọi ngày mặc dù bây giờ dang là trưa hè tháng 5 mà tôi bất giác rùng mình. Đúng lúc đó thì “Cộc…cộc…cộc…” tiếng gõ cửa lại vang lên khiến tôi giật mình. Lần này tôi run run bước ra phía cửa, mở thật mạnh cánh cửa nhưng không, phía trước không có ai cả. Tôi chạy hẳn ra ngoài và thấy một người đứng ở phía xa nhìn chằm chằm về phía tôi. Do xa quá tôi không nhìn rõ đó là ai nhưng tôi có cảm giác người đó ko hề bình thường và tốt nhất tôi nên vào nhà. Vừa quay vào nhà tôi hét ầm lên và chạy ngay ra ngoài vì trên giường của tôi đang có 1 người con trai đang ngồi gục mặt vào đầu gối. Mà mới cách đây ít phút tôi còn đứng cạnh đó vậy người này là ai. Tôi lấy hết can đảm cất tiếng hỏi – Ai thế ? Không có tiếng trả lời… Tôi lấy hết can đảm bước vào phòng và với tay bật đèn thì một lần nữa tôi như bị đứng hình ngay lập tức… Khi đèn phòng vừa sáng thì người đó cũng biến mất không một dấu vết. Tôi như không còn tin vào mắt mình nữa. Tôi tắt và bật đèn lại 3 4 lần và dụi mắt thật kỹ nhưng trên giường đúng là không hề có một người nào đang ngồi ở đó. Tôi nghĩ chắc do mình mệt quá nên nhìn nhầm, tôi đi xuống nhà vệ sinh rửa mặt và lần này tôi như chết đứng khi vừa rửa mặt xong tôi nhìn lên gương thì thấy có một bóng người đi vụt ngang qua sau lưng tôi… Tôi vội quay lưng lại nhưng không có ai, cửa vẫn cài chốt bên trong người ngoài không thể vào đc vậy ai là ng vừa xuất hiện sau lưng tôi… Tôi chạy vội ra ngoài, bật sáng hết đèn trong phòng lên, ngồi bên cạnh giương, tôi không tin trên đời này có ma. Hồi ở quê tôi cũng đc nghe rất nhiều chuyện ma từ các ông các bà trong xóm kể mỗi khi lũ trẻ tụi tôi có sang chơi nhưng chưa bao giờ tôi tin, vậy cái vừa xuất hiện là cái gì… Tôi tự hỏi nhưng ko hề có câu trả lời. Đúng lúc ấy thì chợt bàn chân tôi để dưới đất chợt lạnh buốt… Tôi đưa mắt nhìn xuống và tôi hét lên đầy kinh hãi vì ở trong gầm giường của tôi có một bàn tay trắng nhợt nhạt, trên tay có vài vết loang đỏ thẫm như máy đang nắm chặt lấy cổ chân tôi… Tôi vội co vội chân lên giường và đêm hôm ấy tôi ngồi co ro trên giường không dám bước chân ra khỏi giường nữa… Ngồi co ro cho đến sang, mệt quá tôi thiếp đi… Trong giấc mơ tôi thấy trong phòng mình đầy máu, máu vung vãi khắp nới. dưới gầm giường có một cái xác người cũng đẫm máu mà tôi không thể nhận ra đó là ai, có quen hay là ng lạ… Rồi đột nhiên người đó bật dậy túm lấy tôi. Đến đây tôi giậy mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã 9h sáng, tôi gọi điện thoại cho thầy dạy xin phép đc nghỉ 1 2 buổi vì bị ốm rồi dọn dẹp phòng của mình. Quét dọn từ trên gác lửng xuống đến tận nhà tắm xong xuôi nhưng còn 1 chỗ tôi chưa dám chạm đến đó là cái gầm giường. Lấy hết can đảm tôi cúi xuống từ từ, thật từ từ và tôi thở phào nhẹ nhõm khi gầm giường sạch trơn. Tôi thầm nghĩ “đéo mẹ, chắc tại đêm qua mệt quá nên hoa mắt ấy mà, thời buổi đéo nào rồi mà còn ma với chả quỷ, rõ hâm”… Bật cười vì nỗi sợ hãi đêm qua cửa mình, nhân tiện hôm nay đc nghỉ nên định gọi cho Nam rủ đi nhâm nhi cafe rồi đi chơi cho khuây khỏa nhưng gọi điện thì toàn “Thuê bao quý khách vừa gọi…” Đúng lúc ấy có 1 anh hàng xóm đi từ đâu về vừa đi vừa chửi đổng – Đm thằng nào mất dạy, đm đứa nào vứt chuột chết ở đâu mà mùi hôi đéo chịu đc. đm bố mà bắt đc thằng nào vứt chuột chết ra quanh đây bố mày tẩn cho nhừ tử, mà đéo biết nó giấu vào đâu mà tìm mãi đéo thấy. Tôi từ trong nhà đi ra hỏi – Có chuyện gì thế anh ? Ông hàng xóm bực tức vừa chửi vừa trả lời – Đm đéo biết từ hôm qua đến giờ cái mùi chuột chết từ đâu nó cứ thoang thoảng, kinh vãi cả đái. Mà anh bắt đc thằng nào giấu chuột chết anh đánh bỏ bố nó luôn… Nhân tiện anh em đang rỗi tôi mời anh hàng xóm ra đầu phố uống cafe rồi hỏi về chuyện của Nam – Anh biết thằng Nam trước nó ở cùng phòng với em chứ ạ ? Ông hàng xóm gật đầu rồi bảo – Ừ anh biết, nó ở cùng phòng với em mà có con người yêu xinh xinh ấy hả. Cái hôm mày về quê thì 2 đứa nó cãi nhau to lắm rồi mấy hôm sau thấy bà chủ bảo là thằng Nam nó đi rồi, chắc là cãi nhau nên chán bỏ đi đây mà. Tôi hỏi tiếp – Thế từ hôm ấy anh có thấy Nam hay Nhung quay lại ko ạ ? Ông ấy nhấp ngụm cafe rồi trả lời – Thằng Nam thì anh ko thấy nhưng con bé kia thì a có thấy một hai lần gì đấy, mà nó toàn về lúc tối muộn thôi mà lén lén lút lút, đến trước cửa phòng thì ko mở cửa vào mà thấy khóa thì đi luôn. Nghe đến đây tôi linh cảm có chuyện ko hay cho thằng Nam nên tôi hỏi lảng sang vài chuyện khác rồi xin phép đi trc. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là gọi cho thằng Nam,rút điện thoại gọi nhưng không thể liên lạc đc. Tôi nghĩ ngay đến cái Nhung. Tôi vọi chạy đi đến chỗ mà tôi gặp cái Nhung lần trc nhưng lần này không hề thấy Nhung ở đấy. Tôi dò hỏi mọi người xung quanh thì ko ai biết Nhung là ai. Tôi lục trong điện thoại may là còn 1 bức ảnh tôi chụp tất cả mấy anh em trong xóm hôm trc khi tôi về quê, và trong đó có cả Nhung, Tôi hỏi lại mọi người và cho họ xem ảnh nhưng không ai biết và chưa ai từng thấy Nhung cả. Dường như mất phương hướng, tôi lại đi về nhà và lần này thì về đến đầu cổng tôi đã ngửi thấy mùi chuột chết bay thoang thoảng và thầm chửi y như anh hàng xóm chửi lúc sang vậy. Nhốt mình trong phòng đến chiều tối, tôi ra ngoài đi dạo phố buổi tối. Lúc này đi lang thang gần Hồ Gươm từ xa xa tôi thấy 1 dáng người rất quen thuộc cũng đang nhìn về phía tôi. Tôi nhận ra đó là Nhung, tôi chạy lên đuổi theo nhưng khi đến nơi nhung đã biến mất vào dòng người đông đúc ở gần đó. Thất vọng, tôi về nhà nằm vắt tay lên trán suy nghĩ. Nằm một lúc tôi thiếp đi thì tiếng gõ cộc cộc lại vang lên đều đặn khiến tôi giật mình. Nhìn quanh nhà thấy ko có hiện tượng gì, tôi nhìn đồng hồ mới có 9 rưỡi tối. tôi đi ra ngoài hiên nhà chơi, lúc này có mấy người hàng xóm cũng đang ngồi ngoài hiên hóng mát, ai ai cũng kêu có mùi chuột chết thoang thoảng trong vườn mà sao mãi ko tìm ra là nó ở chỗ nào. Lúc này tôi chú ý là ở trong góc vườn có một cái giếng nhỏ có một tảng đá nhỏ đậy lên, có vẻ lâu lắm chưa ai dùng đến, nhưng rồi tôi tự nhủ “Chuột chết ném xuống giếng thì cũng làm gì có mùi bay ra tận đây mà cái giếng đậy kín thế kia cơ mà”… Ngồi ngoài hiên một lúc thì mọi người vào nhà đóng cửa đi ngủ. Tôi cũng vào nhà nhưg không ngủ đc. Nằm thao thức một hồi lâu thì thiếp đi. Nửa đêm cảm thấy hơi đói, định bụng đi ra ngoài xem có gì ăn đêm ko. Tôi bước xuống giường và tôi trượt chân ngã ngửa xuống nền nhà vì dưới chân tôi có 1 thú gì đó nhầy nhầy trơn trơn khiến tôi đứng ko vững.. Tôi nhìn xuống chân thấy nền nhà toàn máu… Tôi kinh hãi định đứng dậy nhưng trơn quá tôi lại ngã xuống 1 lần nữa… Đúng lúc này tôi nhìn vào phía trong gầm giường. Trong đó là một xác người toàn máu, do tối quá tôi ko phân biệt đc nam hay nữa chỉ thấy tóc cắt ngắn trụi đi và đầu bị đập dập nát hết… 2 mắt của cái xác nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói với tôi điều gì ấy nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ còn có 1 suy nghĩ đó là chạy… Chạy thật nhanh khỏi nơi mà quai này… Lấy hết sức bình sinh tôi bò dậy và đẩy cửa chạy ra ngoài… Ra đến bên ngoài, tôi nhìn lại vào trong thì ko còn xác, cũng ko còn có cái xác nào nữa… Tôi ko dám vào phòng lần nữa mà tôi sang gõ cửa anh hàng xóm tôi gặp lúc sáng xin ngủ nhờ 1 đêm… May mắn là anh ấy cho ngủ nhờ, nằm không ngủ đc, nhớ lại cái cảnh kinh hoàng ấy tôi nghĩ có chuyện ko hay xảy ra cho nam nên tôi vội lấy đt gọi thử cho nó lần nữa… Lần này thì có chuông nhưng ko ai nghe máy… Tôi gọi lại 2 3 lần thì tôi nghe tiếng chuông điện thoại của Nam vang lên quanh đây. Tôi lắng nghe thật kỹ đúng là tiếng chuông đt của Nam rồi… Tôi mở cửa ra ngoài thì thấy ở chỗ cái giếng nhỏ nhỏ có cái gì đó sáng hắt lên ở góc tường. Tôi vội gọi ông anh hàng xóm dậy và chỉ cho ông ấy xem. 2 anh em bật đèn pin đi gần vào chỗ cái giếng. Càng vào gần hơn thì mùi hôi càng nồng nặc. Ông anh vừa đi vừa lẩm bẩm tao mà tìm thấy con chuột nào ở đây thì mấy thằng ôn trong xóm trọ biết tay tao. Vào đến nơi tôi thấy đúng là đt của Nam đây rồi, cái 1280 màu xanh đen có dán ảnh của Nam và Nhung đây mà… Rồi lúc này ông anh hàng xóm chợt bảo – Long ơi, anh thấy hình như mùi nó thoát ra từ dưới giếng này này… Hay anh em mình thử xem dưới này có cái gì đi… Lúc này tôi vào gọi thêm một vài người nữa cầm đèn ra soi vì đèn của chúng tôi tối quá ko thể soi xuống tận sau giếng đc. Lúc có thêm mấy ng trong xóm ra bỏ tảng đá ra thì ai cũng phải đưa tay lên bịp mũi vì mùi hôi thối nồng nặc từ dưới giếng bốc lên. Rồi sau đó một anh cầm đèn pin soi xuống giếng và anh ta hét ầm lên ngã ngửa ra sau… Không ai hiểu chuyện gì nên cũng ngó vào xem và ai cũng bị giống như anh chàng kia vậy. Có người còn vừa chạy vừa nôn thôc nôn tháo. Tôi cũng nhìn vào giếng và rú ầm lên vì dưới giếng là xác của một người không mặc quần áo đang trương lên nhìn rất kinh khủng… Sáng hôm sau cảnh sát đến mời tôi lên làm việc vì tôi là người phát hiện ra cái xác, họ công bố nạn nhân là nữ và có thể tôi quen – đó là Nhung, Nhung bị cắt trụi hết tóc, trên người bị rất nhiều bết bầm tím, và vết thương gây ra tử vong là nhiều nhát búa đập vào đầu khiến vỡ sọ não và tử vong ngay tại chỗ. Rất có thể hiện trường gây án chính là căn phòng tôi đang ở… Và dưới giếng còn tìm đc 1 chiếc búa là hung khí… Những câu nói của cảnh sát văng vẳng mãi trong đầu tôi… Nhung đã chết, vậy 2 3 lần tôi gặp Nhung trên đường thì đó là ai. Cái người ngồi gục mặt khóc trên giường tôi là ai. Ko lẽ đó là hồn ma của Nhung. Thế còn thằng Nam, thằng Nam hiện giờ nó đang ở đâu. Tôi về phòng dọn dẹp lại hành lý và quyết định chuyển đi với bao nhiêu dấu hỏi hiện ra trong đầu và suy nghĩ duy nhất bây giờ là phải tìm ra Nam thì tôi mới có câu trả lời. Khi ra đến đầu ngõ chợt có một chị bán hàng nước gọi tôi lại – Long phải ko em, em biết tin gì chưa, thằng Nam, cái thằng ở cùng em ngày trc ấy nó bị công an bắt rồi, hình như là nó giết người yêu hay sao ấy. Tôi như ko tin những gì mình vừa nghe, vội chạy ngay lên công an và thấy Nam ngồi đó… Tôi lao vào hỏi nó và nhận đc câu trả lời – Đúng, tao giết nó đấy… Chính tay tao cầm búa đập nó đấy, vì nó thích mày. Đáng lẽ ra tao ko nên để 2 đứa mày gặp nhau, tao ko nên cho mày ở cùng phòng để rồi tao phải đập chết nó. Mày biết tao giết nó thế nào không ? Tao bắt nó cởi trần chuồng trước mặt tao, tao định hiếp nó nhưng nó không cho nó dọa tự tử cơ đấy hà hà, nhưng sao tao để nó chết dễ thế dc, tao nhốt nó vào trong tủ quần áo, và mày định mở ra đấy nhưng tao ko cho mày mở, mày ngu lắm Long à… Rồi mày biết ko tao lấy dao rạch mặt nó ra, rồi cắt hết tóc nó đi nhìn nó xấu xí thảm hại lắm… Nhưng càng nhìn tao càng sướng vì tao biết là nó như thế thì sẽ ko dám đến gặp mày nữa… Con đàn bà lăng loàn, rồi tao ép nó phải nhận là có thích mày có yêu mày… Rồi tao cầm búa nện vào đầu nó cho chết hẳn… Rồi sau đó mày biết rồi đấy… Ha ha ha đáng đời một con đĩ… Mà tao nói này – đến chết rồi nó vẫn còn trinh mới ghê chứ. Phá trinh lúc nó chết rồi cũng sướng thật đấy… Nghe những lời thằng bạn mình nói, tôi ghê sợ, ghê tởm vì đã từng sống cùng nó, từng ăn từng ngủ cùng 1 nhà với nó như anh em… Nước mắt trào ra vì những gì đc nghe từ chính miệng thằng bạn tôi thốt ra.. Tôi tiến lại gần giơ nắm đấm đính đấm nó nhưng lại thôi… Nhìn chằm chằm vào nó và nói – Loại như mày ko xứng đáng với Nhung và cũng ko xứng với bất kỳ ai trên thế giới này, mày nên chết đi và tao hối hận khi có đứa bạn như mày. Tao đang muốn tự tay xé mày ra thành ừng mảnh như đánh mày bẩn tay, cứ để pháp luật trừng trị mày Nam ạ. Tôi quay về, người nhà Nhung lên nhận xác Nhung trong nước mắt đau buồn. Tôi dọn nhà đi và khi nhìn vào trong phòng tôi thấy Nhung đứng đó nhìn tôi… Nhung mỉm cười với tôi và biến mất… Cánh cửa phòng trọ đó mãi mãi đóng lại trong ký ức của tôi… Nguồn Trường Tồn Small Business Owner, Web Developer, and Public Speaker in Hà Nội, Việt NamListen to my musicHẻm Truyện Ma- Kênh truyện ma audio hay, truyện ma ngắn, truyện ma có thật, truyện linh dị trinh thám,... với những giọng đọc nổi tiếng như Nguyễn Ngọc Ngạn, MC Đình Soạn, MC Tuấn Anh,...mang lại những câu chuyện ma hay mà không bị làm phiền bởi quảng truy cập ngay vào để thưởng thức những audio hay 2 giọng đọc nổi tiếng nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn và MC Đình Soạntruyện ma nguyễn ngọc ngạntruyện ma đình soạntruyện ma ngắntruyện ma dài kỳtruyện linh dị trinh thám

truyện ma hà nội